Chương 12

Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện

La Tử Phùng

9.488 chữ

13-01-2023

Editor: Sweetie

Mấy tiểu tử kia đi theo Ngưu Đản chạy có chút xa, hơn nữa nhiều người nên Liễu Tố Tố cũng không biết sĩ quan hậu cần đến đây. Tới chợ, cô gọi mấy đứa nhỏ lại xếp thành hàng, tiếp theo từ trong túi móc ra sợi dây, thuần thục đem mấy hài tử cột vào cánh tay mình.

Trần Nam đứng một bên nhìn một loạt thao tác này quả thực trợn mắt há hốc mồm.

“Chị dâu, việc này……”

Cô ấy trước nay chưa từng thấy ai nuôi con như vậy!

Liễu Tố Tố cười nói: “Bọn nhỏ nghịch lắm, như mới vậy an toàn.”

“Đúng thật.”

Trần Nam nhìn, trong lòng ngứa ngáy, nếu không phải trong ngực còn ôm một đứa bé, cô ấy cũng muốn thử xem, rốt cuộc trẻ con nhà cô ấy còn nghịch hơn.

Chợ không khác đời sau là mấy, hai bên đường là đủ loại sạp hàng, trên mặt đất bày đủ loại đồ, màu sắc rực rỡ, cái gì cũng có, điểm giống nhất là có rất nhiều người.

Liễu Tố Tố mua đồ dựa theo danh sách đã liệt kê, đầu tiên cần nhất chính là hạt giống, Trần Nam ngày hôm qua cho cô không ít, nhưng có một số loại cô ấy cũng không có, đặc biệt là hạt giống ngô.

Hiện tại đã tháng tư, muốn trồng lúa mì nhất định là không còn kịp rồi, cũng không thể cứ để ruộng hoang phế, Liễu Tố Tố liền nghĩ dứt khoát trồng ngô, có thể trực tiếp ăn, làm thành bột ngô, ép dầu hoặc là xào đường đều được.

Gần ba mẫu đất gieo ngô cần non nửa túi hạt giống, Liễu Tố Tố hỏi vài người dân mới mua được, đối phương còn phải về nhà lấy, chắc là không nghĩ tới hiện tại sẽ có người mua hạt ngô.

Trước lúc đi, Liễu Tố Tố hỏi thêm: “Đồng chí, nhà anh có gà con không, tôi muốn mua mấy con.”

Hiện tại nuôi gà không nghiêm, nhà ai có thể nuôi, người bán hàng gật gật đầu, nói nhà mình vừa lúc ấp trứng, hỏi cô muốn nhiều ít.

“Càng nhiều càng tốt!” Liễu Tố Tố lập tức nói, hiện tại cô không chỉ muốn dự trữ lương thực, còn muốn dự trữ thịt, gà nuôi lớn làm thành thịt gà khô, có thể để trong thời gian dài.

“Được, để tôi trở về nhìn xem.” Hắn nói xong liền rời đi.

Trần Nam trong nhà đã có gà nên không cần mua, lúc này đang xem vải dệt, còn hỏi Liễu Tố Tố muốn mua một ít hay không.

“Không cần, chị không biết làm quần áo.” Hơn nữa trong nhà vẫn còn. Đang nói việc này, cô lại nhớ tới: “Tiểu Nam may vá thế nào?”

Trần Nam xua xua tay: “Em miễn cưỡng có thể làm quần áo thôi, người có tay nghề giỏi nhất phải kể đến chị Lữ.”

“Chị Lữ?”

“Đúng vậy, nhà chị ấy cách nhà chị không xa đâu, chị muốn làm quần áo sao?”

Liễu Tố Tố gật gật đầu, thật ra cũng không phải là làm quần áo, cô muốn làm cho Tiểu Cẩm cái mũ giống với mũ lưỡi trai.

Hiện tại cả ngày cùng cô ở nhà nên Tiểu Cẩm mới nguyện ý bôi thuốc, nhưng vết sẹo trên mặt dù sao cũng là do bị phỏng, không nên phơi nắng, hơn nữa nhóc cũng cảm thấy không quá tự tin, nếu có thể mang mũ sẽ tốt hơn.

Thêm nữa Liễu Tố Tố cũng muốn học cách làm quần áo, hiện tại vải dệt đắt, quần áo càng đắt hơn, không tự làm sẽ mất tiền.

“Vậy sau khi trở về chúng ta cùng đi tìm chị Lữ đi, chị ấy rất tốt bụng.” Trần Nam nói.

“Được.” Đang nói chuyện người bán hàng đã trở lại, trừ hạt ngô còn có bốn con gà con, Liễu Tố Tố sảng khoái thanh toán tiền, kỳ thật cô còn muốn nuôi lợn nữa, chờ đến lúc thu hoạch ngô, cùi ngô dùng làm thức ăn cho lợn không thể tốt hơn, nhưng Trần Nam nói chỉ có đầu năm bên trại chăn nuôi mới bán lợn con.

“Chờ sang năm vậy, Tiểu Nam cũng cùng chị nuôi lợn đi?” Liễu Tố Tố nói.

Nuôi lợn mệt nhưng một con nuôi lớn nặng 2 3 trăm cân, phơi thành thịt khô dự trữ, gặp phải thiên tai, ít nhất còn có thịt, đỡ thèm.

(1 cân TQ = 0,5kg)

Tuy rằng còn hơn một năm nữa mới đến nạn đói, nhưng cái gì cũng phải sớm chuẩn bị, rốt cuộc hiện tại vật tư nghèo nàn, ăn uống đều khó khăn.

“Được.” Trần Nam cũng xác thật là muốn nuôi lợn, nhà cô ấy nhiều con, thịt ăn cũng nhiều, tự nuôi sẽ rẻ hơn mua.

——

Mua xong đồ liền về, về đến nhà, Liễu Tố Tố đem hết đồ ra sắp xếp, ngâm hạt ngô trong thùng gỗ, tiếp theo cẩn thận bắt gà con từ sọt ra.

“Tiểu Cẩm, lại đây.”

Hàn Cẩm đang giúp Liễu Tố Tố xếp đồ lập tức chạy tới, hơi hơi nghiêng đầu nhìn cô.

Liễu Tố Tố đem gà con đặt vào lòng bàn tay nhóc, nhẹ giọng nói: “Từ hôm nay trở đi, dì đem bốn con gà con này giao cho con, con có thể chăm sóc chúng nó thật tốt, nuôi lớn được không?”

Hàn Cẩm sửng sốt: “Cho con?”

“Đúng vậy, cho con.” Liễu Tố Tố mua gà con không chỉ là muốn ăn thịt, còn vì Hàn Cẩm.

Trẻ con đều thích động vật, đặc biệt là những con vật mới sinh ra không lâu còn yếu ớt, Liễu Tố Tố giao gà con cho Hàn Cẩm, đại biểu nhóc có một phần trách nhiệm, cần phải chăm sóc cho lũ gà thật tốt mới có thể đem chúng nó nuôi lớn. Nhóc là chỗ dựa duy nhất của lũ gà con. Việc này có lợi cho tâm lý của Hàn Cẩm.

Mấy con gà mới nở nhìn tròn vo, cái mỏ nhỏ màu vàng nhạt, nằm trong lòng bàn tay kêu chiêm chiếp, Hàn Cẩm nghiêm túc nhìn chằm chằm chúng nó, đáy mắt hiện ra sung sướng.

Nhưng nhóc liền lắc lắc đầu: “Dì... con không được... sẽ chết.”

Liễu Tố Tố hiểu nhóc lo lắng cho mình nuôi không nổi, cười nói: “Dì tin Tiểu Cẩm, hơn nữa lúc con lo không kịp có phải có thể tìm em trai em gái giúp đỡ hay không? Các em rất thích con, chắc chắn sẽ giúp đỡ mà.”

Đây là đốc thúc nhóc đi giao lưu với mấy hài tử khác.

Tuy rằng bởi vì cô dặn dò nên ba đứa nhỏ sẽ đồng ý giúp Hàn Cẩm, nhưng Liễu Tố Tố càng hy vọng, giữa mấy anh em nó có thể hòa hợp với nhau từ nội tâm, trở thành người một nhà chân chính.

Hàn Cẩm nhìn cục lông vàng trong lòng bàn tay, nghĩ nghĩ, dùng sức gật đầu: “Được ạ!”

“Thật ngoan!” Liễu Tố Tố đặt mấy con gà vào chậu, đưa cho Hàn Cẩm, “Đi chơi đi.”

Tiếp theo, lại nhân lúc Hàn Cẩm không chú ý gọi ba đứa nhỏ khác tới cùng bọn nó nói chuyện này: “Nương biết các con đều rất thích gà con, nhưng mà anh trai gần đây tâm trạng không tốt, nương liền giao cho anh nuôi, nhưng mà mấy con gà con cũng là gà của cả nhà chúng ta, cho nên các con cũng có thể đi giúp anh, cùng nhau nuôi gà được không?”

Liễu Tố Tố lần đầu tiên làm mẹ, nhưng cô biết đối đãi với các con phải công bằng, không thể bởi vì mấy đứa Hàn Tiền tính cách hoạt bát hướng ngoại mà không để bụng cảm thụ của bọn nó, bằng không mối quan giữa anh chị em trong nhà sẽ tệ đi.

Thế giới của trẻ con rất đơn giản, tuy rằng ngay từ đầu bọn nó không hiểu vì sao toàn bộ gà con đều đưa hết cho anh cả, nhưng nghe xong lập tức gật đầu: “Nương, nương yên tâm đi, con chắc chắn sẽ giúp anh cả!”

Hàn Tú Tú kích động nhất: “Dì ơi, con có thể cùng anh cả nhặt rơm làm ổ cho gà không?”

“Đương nhiên có thể, các con tự mình thương lượng đi, chỉ cần không cho gà con chạm vào nước là được.”

Liễu Tố Tố lại dặn dò vài câu, thấy bốn đứa ở chung đặc biệt hòa hợp, lúc này mới yên tâm bắt đầu trồng rau.

Đất trồng rau trong viện có ba phần, muốn trồng hết rất lao lực, cũng may Hàn Liệt hôm nay trở về sớm, vừa về đến nhà liền cởi áo khoác đi đến: “Để tôi làm, em đi nghỉ đi.”

Liễu Tố Tố thích nhất chính là anh tự giác, không giống mấy người đàn ông khác cảm thấy trồng cây không phải công việc, căn bản không hỏi vợ có cần giúp gì hay không, vừa về nhà đã ngồi xuống ghế, y như mấy cụ ông chỉ chờ ăn cơm.

Cô cười đáp “Cảm ơn phó đoàn trưởng Hàn, tôi đi nấu cơm đây!”

Hôm nay đi họp chợ cô mua mười mấy quả trứng gà, vừa lúc người bán tặng một đống rau hẹ, cô quyết định làm bánh rán nhân hẹ.

Bột mì trong nhà còn không ít, lấy ra hơn một nửa, nhào bột để sang một bên, tiếp theo quấy đều trứng gà cùng rau hẹ là có thể bắt đầu gói bánh.

Liễu Tố Tố hôm nay cố ý làm nhiều hơn một chút, để vào bát Hàn Liệt năm cái, lúc đưa qua Hàn Liệt sợ ngây người: “Đều là của tôi? Nhiều như vậy?”

Lượng cơm anh ăn tuy rằng lớn nhưng bình thường chỉ ăn lửng dạ, lương thực quý, ăn no bụng sẽ tốn tiền.

Liễu Tố Tố cười: “Hôm nay vất vả, nhất định phải ăn nhiều một chút.”

Ngày thường huấn luyện đã đủ mệt mỏi, hôm nay trở về còn trồng rau, Hàn Liệt không phải làm từ sắt, không ăn nhiều sao chịu được.

Mẻ bánh rán nhân hẹ mới ra lò vừa thơm vừa ngon nhưng lại không thắng nổi ấm áp trong lòng Hàn Liệt.

Trước ở bộ đội, những nhóm tiểu binh khi nói về tương lai, luôn hy vọng kết hôn, sớm trải qua ngày tháng yên ấm cùng vợ con. Lúc ấy Hàn Liệt cảm thấy những người này không có ý chí chiến đấu, kết hôn hay không, không phải vẫn sống hay sao, có cái gì khác nhau?

Nhưng hiện tại anh biết không phải.

Lúc trước sống một mình, chưa bao giờ có người vì anh mệt mỏi mà cố ý làm đồ ăn ngon để anh bồi bổ. Cũng sẽ không có người chú ý tới mỗi lần anh không dám ăn no, cố ý chuẩn bị cho anh nhiều một chút.

Hàn Liệt cắn một miếng bánh nhân hẹ ngoài giòn trong mềm, nhìn vợ cùng các con ngồi bên cạnh, đáy mắt không che được ý cười.

——

Hàn Liệt sức lớn, làm việc cũng nhanh, đến tối đã đem miếng đất trồng rau làm xong.

Buổi tối vừa lúc có cơn mưa nhỏ, đồng ruộng ẩm ướt có thể trồng ngô, Liễu Tố Tố cùng Hàn Liệt hai người cùng nhau làm việc, lúc rảnh Trần Nam cùng Hình Tiểu Quân cũng đến giúp đỡ, ruộng tuy lớn nhưng gieo giống không phức tạp cho nên mất hai ba ngày là trồng xong.

Hàn Liệt biết mấy ngày nay Liễu Tố Tố mệt muốn chết, để cho cô ngủ nướng, cơm sáng anh đến nhà ăn mua là được.

Liễu Tố Tố đúng thật rất mệt mỏi, cũng không cậy mạnh, ngủ đến 7 giờ mới tỉnh, chờ ăn xong bữa sáng, sau khi cô dặn dò mấy đứa nhỏ ở nhà chơi không được chạy loạn, liền cầm dao bầu đi ra ngoài.

Cô không ra ngoài ruộng mà đi lên núi.

Lần trước đi cùng Trần Nam, cô nhớ rõ nơi này có một rừng trúc.

Nhìn rừng trúc xanh mướt trước mắt, Liễu Tố Tố vung vung con dao, trong lòng tự nhiên có chút hưng phấn.

Bởi vì chỉ cần kế hoạch của cô thành công, không chỉ ngô có thể an ổn lớn lên, cô cũng sẽ rất nhanh có “việc làm”, còn là công việc liên quan đến chuyên ngành của cô.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!